Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Ngày thứ 29



18:34 26 thg 11 2010
      Sắp tròn 1 tháng anh xa mình rồi.Thật đau đớn! Cả ngày nay mình khóc nhớ anh.Chao ôi cuộc sống sao nặng nề vậy???Mình không thể quen được cuộc sống thiếu anh. Từ hôm anh ra đi không ngày nào là mình không khóc. Có lẽ mình quá yếu đuối quá ủy mị. Đã nhiều lần tự nhủ: Hãy cố lên!Hãy gượng dậy để sống  nhưng đều ko được.Hôm nay đau đầu quá.Mình cũng lo vì sức khỏe của mình vốn không tốt.Giờ mình ốm thì ai chăm mình?Sao ông trời lại quá bất công như vậy?Biết bao dự định dở dang.
       Từ khi anh ốm mình cũng nhiều lần hy vọng. Hy vọng anh sẽ khỏe,hy vọng anh sống thêm vài năm nữa. Vậy mà...càng hy vọng bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu.Sang QC lần thứ 4 mình biêt bệnh cua anh nặng lắm rồi.Đêm đêm ở QC mình khóc 1 mình,sợ anh buồn,mình phải nuốt nỗi thất vọng vào trong nên lại càng đau.Hình như anh cũng cảm nhận được nên khuyên mình nhiều.Anh an ủi mình để mình vơi đi nỗi buồn.Phải chăng đó là lời trăng trối của anh???Những ngày anh bệnh nặng mình cố gặng hỏi anh:"Anh nói chuyện với em đi".Anh cười thật hiền:"Em thích nghe chuyện gi?"."Chuyện gì cũng được!"Mình và cô Hà đều mong anh nói điều gì đó nhưng anh không nói.Chắc anh sợ mình  buồn.Cả đời lúc nào anh cũng lo cho mình mà.
     Không viết nổi nữa vì nhòe nước mắt....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]