Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Ngày thứ 31



21:04 28 thg 11 2010Công khai6 Lượt xem 0
   Hôm qua các con về xem đá bóng muộn quá nên không viết được.Tối nay các con các cháu lại đi hết rồi,lại một mình đơn độc giữa căn nhà rộng.Cả ngày nay mình mệt:đau đầu,chóng mặt..hội chứng của những ngày nhớ anh.Mình đã tự nhủ phải cố lên, nén đau thương để giữ sức khỏe nhưng sao mà khó vậy.Cứ nghĩ đến anh là nước mắt lưng tròng,lúc nào mình cũng khóc được. Trong lòng mình luôn thường trực nỗi nhớ anh.Dù ở đâu.trong hoàn cảnh nào mình cũng thấy hình dáng anh.Đến bữa ăn mình vẫn lấy bát đũa cho anh xới cơm cho anh chờ anh về ăn nhưng nào có thấy...Chiều nay lên chùa mình lại mời anh em về nhà bàn đến việc tổ chức 49 ngày cho anh.Thật xót xa khi phải nói những điều này.Mình rất lo không biết công việc sẽ ntn?Anh còn sống, mọi việc 2 vợ chồng cùng bàn bạc giải quyết, giờ chỉ còn 1 mình không biết rồi sẽ ra sao?Tại sao vẫn còn những hủ tục nhiêu khê thế nhỉ?Mình không lo về mặt kinh tế nhưng những lúc buồn như thế này lại phải lo việc ăn uống thật phiền phức...Cầu mong anh phù hộ cho mọi việc trôi chảy....
        Anh đi rồi mình thấy cuộc sống thật tẻ nhạt vô nghĩa. Mình không muốn đi đâu,suốt ngay quanh quẩn ở nhà.Cả tuần mình chỉ đi chợ vào ngày thứ 6 để chuẩn bị thức ăn cho con cháu.Qua 49 ngày các con không về vào cuối tuần nữa thì cuộc sống của mình thế nào nhỉ?Chao ôi nhiều lúc mình muốn buông xuôi.muốn theo anh cho thanh thản.Mọi người lo cho mình bị trầm cảm. Mình cũng cảm thây tính tình mình khác trước nhiều lắm.1 năm trước đây còn đi làm mình sôi nổi lắm cơ mà???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]