Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Những ngày buồn

Những ngày buồn!
23:29 30 thg 1 2011
Hôm nay là ngày 27 Tết rồi anh ạ.57 năm qua có lẽ năm nay là năm đầu tiên với em không có Tết.Suốt từ sáng đến tối em khóc không biết bao nhiêu lần.Phần nhớ anh,phần tủi thân.Nhìn mọi người hối hả sắm Tết lòng lại nặng trĩu nỗi đau.Nhớ anh nhiều lắm.Nhớ lại những ngày giáp Tết những năm trước ....chạnh lòng nghĩ đến năm nay.Các con các cháu về cả rồi nhưng em cũng chẳng thấy vui.Còn 5 ngày nữa là đến 100 ngày anh mất.Với em cuộc sống thật vô nghĩa.Em chẳng vợi được nỗi buồn.Lúc nào em cũng nghĩ đến anh.Nhớ và thương anh vô hạn.Không biết đến bao giờ em mới hết nhớ anh,mới hết khóc.Dường như những giọt nước mắt luôn thường trực trong em,nó có thể chảy bất cứ trong tình huống nào.Tết năm nay nhà mình không mua sắm gì anh ạ.Em chẳng còn tâm trí sắm tết nữa.Suốt ngày em chỉ lo sửa sang bàn thờ cho anh thôi.Anh có nhìn thấy không?Anh có cảm nhận được không?Hãy về tâm sự với em anh nhé.
       Em ngồi đây mắt buồn trong sâu thẳm,
       Nỗi nhớ anh vùi lấp cả khung trời.
       Và em biết mỗi khi trời lạnh xuống
       Nỗi buồn thương xé nát trái tim em!
    

Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

Những ngày ốm!


      Mấy hôm nay năm bẹp không ra tới ngoài cửa.Phần thì trời rét,phần vì bị ốm nên ngại Kể từ khi anh bị ốm, đợt này mình bị nặng nhất..Những cơn ho kéo dài như bị ho gà,chóng mặt, đau đầu.Nằm ở nhà mới thấy tủi thân.Lại khóc,lại nhớ anh.Con thì ở xa,anh em kiến giả nhất phận,bạn bè mải làm ăn,chẳng ai biết đến mình,hỏi đến mình.Đêm ho nhiều không ngủ được,buồn tê tái,chán sống...Cả đêm qua thổn thức đến 3 giờ sáng vẫn chưa ngủ được.Vừa thiếp đi thì mơ thấy anh.Anh và mình đi bằng xe đạp.Cả 2 rất vui,anh khỏe,béo,luôn cười nói với mình.Lúc tỉnh dậy chẳng thấy anh,ngỡ ngàng mới biết mình nằm mơ.Sắp đến 100 ngày rồi.Buồn và buồn.Xa anh 3 tháng mà mình tưởng như 3 năm,thời gian trôi đi sao chậm vậy?Cuộc sống của mình rồi sẽ ra sao?Mình chỉ mong tìm được 1 việc gì đó đi làm cho đỡ buồn nhưng nghĩ đến gặp mọi người mình lại rất ngại.Từ khi anh mất,ra đường mình che kín mặt không muốn cho người quen nhìn thấy,mình cũng không hiểu tại sao lại như vậy?Phải chăng đó là biểu hiện của sự trầm cảm như mọi người nói???Nhớ những ngày còn đi làm,mình sôi nổi bao nhiêu thì giờ đây lại trầm lặng bấy nhiêu.Là hiệu trưởng mình cũng mạnh dạn trong giao tiếp chứ đâu có e dè ngại ngùng như bây giờ....Mong sao cho chóng khỏe...
            Tôi như thấy dưới chân mình đất sụp,
            Cả bầu trời cao cũng sụp đổ theo.
            Và hồn tôi chẳng còn nơi ẩn nấp
            Trôi dạt lang thang như chiếc lá úa tàn....

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Sinh nhật ANH lần thứ 61

Hơn 1 tuần hôm nay mới ngồi viết blog.Tuần qua lên HN với các con nên không viết được.Mấy ngày ở HN đi với Hạnh ,Hòa và chơi với các cháu nên cũng đỡ đi phần nào nỗi cô đơn.Hôm đi cùng với các con vào Vimcom bất chợt nhớ tới anh.Lần các con đưa anh đi chơi vào ngày 2-9 (Sau khi sang QC điều trị đợt 4) cả nhà vào Vim com.Có lẽ đó là lần anh đi chơi với cả nhà lần cuối.Mắt ầng ậng nước khi nhớ lại hình ảnh anh.Chủ nhật về cùng Hạnh đi đám hiếu lại nghĩ đến anh.Năm nay ngày rằm trùng với ngày SN anh (18-01).Suốt từ hôm qua nước mắt không ngừng chảy.Buổi tối con gái gửi hoa về cho anh làm cho mình càng buồn.Lẵng hoa con gửi cho anh thật đẹp nhưng không để ở bàn như mọi năm mà lại để trên bàn thờ.Nhớ lại những năm trước SN anh thật vui, năm nào mình cũng mua hoa về cắm,tặng anh một món quà gì đó,bữa trưa hoặc chiều mình nấu những thức ăn anh thích như canh cua,canh cá...Anh ăn rất dễ,chỉ thích những món đồng quê không ăn cầu kỳ,không thích tiệc tùng.SN anh năm nay chẳng có anh.Cả buổi trưa lên bàn thờ tâm sự với anh,gọi anh bao nhiêu lần mà không thấy anh đâu,đau xót biết chừng nào?Anh mất đi làm cho mình đau đớn đến tột cùng.Mình chênh vênh,chơi vơi giữa 1 khoảng không gian vô định.Mình như không còn sức sống nữa,mình chán nản mọi thứ,nụ cười trên môi mình giờ đây sao trở nên phù phiếm đến thế.Ngồi viết những dòng tâm sự mà nước mắt vẫn không ngừng chảy.Hình bóng anh đã in đậm trong trái tim mình.Sắp Tết rồi.Không thể nào ngờ đượcTết này lại không có ANH. 3 tháng xa ANH rồi.Mình đã hứa với mọi người sẽ cứng rắn lên,gắng gượng lấy lại thăng bằng nhưng sao khó vậy.Không ngày nào mình không khóc,không gọi anh,tâm sự với anh.SN anh năm nay chẳng biết chúc anh điều gì,chẳng biết mua gì tặng anh...Anh đi xa mình chẳng được nghe những lời anh nói,chẳng có ai nhắc mình ăn cơm cho đúng bữa,nhắc mình uống thuốc mỗi khi bị ốm.Thật cô đơn và buồn tủi !!!
         Cái rét về chiều đông buồn ủ rũ
         Loang loáng xe qua tiếc nuối chờ mong
         Điều gì đó hình như không còn nữa
         Hết thật rồi, tất cả là số không!

Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

Những ngày rét đậm

Những ngày rét đậm
22:05 10 thg 1 2011


  Miền bắc đang phải chống chọi với đợt rét đậm rét hại kéo dài 8 ngày nay.Trời rét cắt da cắt thịt,Cũng may là trời rét không mưa nên đi lại cũng dễ dàng hơn.Trời rét nên buổi sáng mình cũng lười không đi bộ.Phần ngại rét,phần lo đi sớm bị lạnh,ốm thì khổ nên không đi.Buổi sáng nằm dài trên giường xem tivi đến 7h mới ra khỏi giường.Cuộc sống với mình bây giờ thật nhàm chán,vô vị.Suốt ngày mình chỉ biết sửa sang bàn thờ ,thắp hương cho anh,ngồi nhớ anh và lau nước mắt...Trưa nay Uyên mang tiền thanh toán chế độ tử tuất của anh về.Vừa thấy Uyên gọi mình đã òa khóc không thể kiềm chế được.37 năm 10 tháng anh đi làm và nhận được 8 tháng lương hưu...Tiền trợ cấp tuất 1 lần anh được hưởng là 45 tháng. Cầm tiền mà lòng như xát muối,đau xót biết chừng nào?Cả buổi chiều đi lang thang vô định...cho vợi nỗi buồn.Cả ngày mong tin của các con nhưng nào có thấy. Cô đơn,buồn tủi,chẳng biết tâm sự cùng ai ngoài anh,ngày nào mình cũng nói chuyện với anh,kể cho anh nghe về nỗi buồn của mình. Mình cầu mong được theo anh,cuộc sống không có anh thật vô nghĩa. Chẳng ai hiểu được nỗi lòng của mình.

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Tâm sự cùng ANH!

  Tâm sự cùng anh!
22:49 7 thg 1 2011

Anh thân yêu ơi! Mấy hôm nay trời rét đậm,ở nhà em chỉ biết nhớ anh.Càng cố quên,em càng không thể quên.Tim em như quặn thắt lại khi nghĩ về anh. Em chỉ ước ao lúc này có anh bên cạnh,được nghe anh nói,được nhìn thấy anh cười dù chỉ trong giây lát. Anh ra đi đã được 70 ngày rồi. 70 ngày xa anh,không được gặp anh.70 ngày vừa qua đối với em là chuỗi ngày khó khăn nhất mà em mà em phải trải qua. Anh đã lặng lẽ rời bỏ mẹ con em ra đi để lại bao nỗi thương nhớ...Trong lòng em luôn thường trực nỗi nhớ anh. Một mình em với ngôi nhà 3 tầng rộng thênh thang càng làm cho em thấy sự cô đơn.Xuống bếp thổi cơm,ra phòng ngoài tiếp khách,lên tầng 2 nghỉ, lên tầng 3 dọn, ra tưới cây...chỗ nào em cũng thấy hình dáng anh.Sắp cơm ra em không muốn ăn,em vẫn lấy bát đũa cho anh,chờ anh về cùng anh nhưng nào có thấy. Trên giường em để gối cho anh...vậy mà anh vẫn không về. Anh thân yêu! Em như người mất hồn, không muốn ăn, không muốn ngủ, không muốn đi chơi ở đâu. Lúc nào em cũng nhớ anh,mong anh,em luôn nhớ về những kỷ niệm của chúng mình.Sống với nhau hơn 33 năm biết bao những kỷ niệm buồn vui...nhớ những ngày khó khăn,cả 2 chúng mình cố gắng tần tảo làm đủ mọi việc để nuôi con.Em nhớ những ngày làm mũ nhựa, anh thức đêm bơm má mũ, nhớ những ngày nấu rượu,cuộn thuốc lá, nấu rượu,nuôi lợn,đưa bánh,bóc lạc ,dệt len ,may màn, may quần áo...chẳng có việc gì mà chúng mình không làm. Có thể nói chúng mình đi lên từ con số 0.Vất vả vậy mà gia đình chúng mình vẫn thấy vui,vẫn vang tiếng cười. Đến giờ con cái trưởng thành, kinh tế ổn định thì ông trời lại bắt anh mắc bệnh quái ác vậy.Sao lại bất công vậy anh ơi?
            Nếu mất anh đời em thành vô nghĩa
            Em chẳng thiết gì khi cuộc sống thiếu anh...
            Em yêu anh và nhớ anh nhiều lắm..
            Dẫu biết rằng giờ chẳng có anh yêu!
            Em tự nhủ hãy quên đi đừng nhớ nữa...
           Nỗi nhớ chẳng vâng lời, nỗi nhớ cứ tìm anh...
      

Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Năm mới 2011

Năm mới 2011
16:23 5 thg 1 2011


   Sang năm mới 2011 được 5 ngày rồi! Đón năm mới thật buồn tẻ.Nỗi buồn cứ dai dẳng bám theo mình.Mấy hôm nay trời rét đậm nên mình không đi đâu.Buổi sáng ở nhà nghe  lại những bài hát do Uyên Linh hát trong cuộc thi Việt nam Idol.Trong những bài hát đó mình rất thích bài "Sao không về với em"của nhạc sỹ Quốc Trung.Mình nghe đi nghe lại bài hát đó đến gần thuộc lời của .Phần vì Uyên Linh hát rất truyền cảm, phần mình thấy nội dung bài hát phù hợp với hoàn cảnh của mình lúc này.Nghe hát mà nước mắt cứ chảy hoài.Đây là phần lời của bài hát:
        Phía chân trời đã bừng sáng sớm mai lên
        Vẫn mong đợi em đợi mãi tiếng chân anh
        Phút quay về không thể có với em
        Biết không còn, biết không thể có anh

        Đông qua rồi xuân về không có anh yêu
        Nắng rất vàng nhưng tình ai đã úa tàn
        Biết thế rồi sao tình vẫn khó quên
        Đã yêu rồi trái tim này có anh thôi
  
         Anh giờ ở nơi chốn nào?
         Sao chẳng về với em
         Có nghe lời âu yếm trái tim của em
         Anh giờ ở nơi chốn nào
         Có nghe bài hát xưa
         Tiếng ai giờ than trách, trách ai sao vội vã
         Vẫn mong đợi những ngày nắng những đêm mưa
          Đã xuân rồi , tiếng người hát vẫn xa xôi hoài
          Đông qua rồi xuân về không có anh yêu
         Đã xa rồi tiếng người hát ở xa xa mãi....
          Sao anh đã đi anh không về đây......

   Còn câu nữa nhưng mình nghe mãi không luận ra những chữ cuối.
   Mình sẽ thường xuyên mở bài hát này cho anh nghe.Ở chốn xa xôi đó liệu anh có nghe thấy không???Liệu anh có hiểu nỗi lòng của mình không???